Tổn thương tâm lý vì thường xuyên chứng kiến bạo lực gia đình như một bộ phim dài tập. Lớn lên trở thành kẻ sống hai mặt và kết cục là sự biến thái về nhân cách. Câu chuyện của anh Hoàng Văn Thái 24 tuổi ở Thái Nguyên sẽ thức tỉnh một số bạn trẻ và mặt trái điển hình của những gia đình vùng quê.
Đã từng là đứa bé ngoan
Tôi được sinh ra ở một làng quê nghèo Bắc Bộ, ngày xưa có nhiều lũy tre xanh, có tiếng kẽo kẹt võng đưa các buổi trưa hè... Tuổi thơ tôi cũng chân thành mộc mạc giản đơn như vậy. Tôi hiền lành ngoan ngoãn đến nỗi thường bị bạn bè bắt nạt, đàn anh đánh và ‘xin tiền’ dù biết tôi không có. Tôi chăm chỉ giúp mẹ đồng áng, cấy hái, cơm nước, giặt giũ... không ngại bất kể công việc gì miễn là tôi có thể làm được, vậy nên tôi rất được các thầy cô giáo yêu mến.
Đó là phần cuộc sống của tôi ở góc độ êm đềm đẹp đẽ, còn một phần nữa sâu thẳm và nhức nhối, vì còn quá nhỏ nên tôi chỉ thấy sợ hãi và chán nản mỗi khi chứng kiến cảnh cha mẹ cãi vã, rồi cha đánh chửi mẹ mỗi khi say xỉn. Cha tôi nóng tính, cục cằn, nên gia đình tôi chẳng mấy khi có được tiếng cười.
Khi tôi sinh ra được ba tháng đã bị chứng bệnh nấm đầu viêm da, lở loét thậm chí lan xuống khắp mặt và cả thân. Ngứa ngáy, chảy mủ và nước rất tanh hôi. Ở quê việc vệ sinh cũng không được tốt nên tôi đi đến đâu cũng có đám ruồi nhặng bám theo bu đầy đầu, mùi tanh rất ghê và nồng nặc khiến người khác vừa khiếp sợ, vừa thương hại. Cha mẹ cũng mang tôi đi chạy chữa các nơi, dùng kháng sinh liều cao, thuốc nam cũng không khỏi được. Do uống nhiều thuốc nên tôi bị cam, bị nóng trong. Khi lên sáu, đến tuổi đi học, tôi phải tiêm thuốc đặc trị, may mắn tôi cũng dần dần khỏi được. Mấy năm ấy ai nghĩ rằng tôi lại có thể khỏi được, nhìn thằng Thái còi cọc nhỏ thó, suốt ngày quấy khóc, tanh hôi không ai dám đến gần, mà giờ tóc đã có thể mọc lên.
Gia đình tôi có ba chị em và rất nghèo, tôi là con út, chị tôi đã thoát ly đi lấy chồng, anh tôi đi làm xa. Cùng với quá trình lớn khôn của tôi là quá trình chịu đựng sự giày vò tinh thần, áp lực từ hoàn cảnh gia đình đã ảnh hưởng trực tiếp đến việc học tập của tôi. Khi tôi lên cấp hai đủ hiểu biết và cảm thụ được nỗi đau của bất hạnh thì ý nghĩ tự tử thường xuyên xuất hiện và nung nấu trong đầu.
[caption id="attachment_359888" align="aligncenter" width="567"] Tôi thấy xấu hổ với bạn bè, hàng xóm. Tôi lẩn trốn mỗi khi nhà có khách... (Ảnh mang tính minh hoạ)[/caption]
Chứng kiến bạo hành gia đình và tổn thương tâm lý
Cảnh bố mẹ cãi vã đánh đập như bộ phim dài tập mà tôi buộc phải xem mỗi ngày. Trong nội tâm tôi xấu hổ với bạn bè, xấu hổ với hàng xóm nhưng được khoác bên ngoài vẻ mặt lạnh lùng. Những giờ ra chơi tôi thường tự kỷ một mình không dám bước ra ngoài. Bạn bè, người thân đến nhà chơi tôi trốn trong giường không muốn tiếp xúc. Đến bữa ăn thì lẩn tránh, tôi chỉ muốn vùi vào chăn để khóc, cảm thấy mình thật lẻ loi cô độc trên đời. Tôi không có bất cứ ước mơ hay hoài bão nào mà ở lứa tuổi của tôi nên có, tràn ngập trong tâm hồn chỉ là sự chán ghét và oán hận.
Vào một hôm tối trời, bố đã đánh và chửi bới mẹ con chúng tôi... Như giọt nước tràn ly, tôi bỏ chạy lên đồi nước mắt nhạt nhoà. Tôi chỉ muốn chết! Ngồi thu mình run rẩy dưới một gốc cây, trong tiếng nấc nghẹn ngào với nỗi khổ đau tột cùng làm trái tim tôi tan nát. Ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết chỉ như một lằn chỉ… tôi có thể bước qua.
Người mẹ tội nghiệp đã gọi một người bạn của tôi và chạy theo lên đồi. Trong đêm tối mịt mùng, tiếng gọi của mẹ chứa chất sự cam chịu, tủi nhục như từ ký ức đau thương vọng về: “Con ơi, con về đi”. Tim tôi nhói đau như hàng ngàn lưỡi dao đang cứa và thấy mình là đứa trẻ lạc lõng bị bỏ rơi trên thế gian này. Đến mãi khuya tôi mới chịu về và cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn như vậy.
Thay đổi nhân cách và trở thành người hai mặt
Cuối năm 2011 sau khi tốt nghiệp, gia đình tôi khó khăn nên tôi lựa chọn đi làm để tự lo cho bản thân. Về Hà Nội, choáng ngợp trước sự phồn hoa đông đúc, những gì tôi tiếp xúc mặc dù cảm nhận được sự nghiệt ngã bon chen trong cái phồn hoa ấy, nhưng nó cũng đầy ma lực khiến tôi thay đổi trở thành một con người hoàn toàn khác.
[caption id="attachment_359891" align="aligncenter" width="900"] Tôi cắt tóc nhuộm mầu. Không chỉ thay đổi ngoại hình tôi còn thay đổi cả tính cách của mình.[/caption]
Tôi cắt tóc, nhuộm màu, uống rượu, đi chơi với em út. Những thứ mà ngày xưa tôi ghét cay ghét đắng, vì tôi nhìn từ cha tôi... Uống rượu vào là loạn tính nên cha mới có thể hành hung mẹ đến thế, vậy mà giờ tôi cũng vậy.
Tôi đi làm kiếm tiền để thoả mãn, để hưởng thụ cuộc sống đầy cám dỗ hoan lạc này. Tôi trở thành người sống hai mặt tự lúc nào. Khi về quê thì tôi là thằng Thái hiền lành cam chịu, ra Hà Nội thì tôi là kẻ sống không biết sợ ai. Tính khí cộc cằn, nói tục chửi thề là câu cửa miệng, thích tụ tập đánh nhau... Ngày đó trên đầu giường tôi lúc nào cũng có thanh tuýp dùng để đánh người, hễ ‘chiến hữu’ cần hỗ trợ là tôi đến ngay.
Tôi nhảy việc từ công ty này sang công ty khác. Nơi tôi làm được lâu nhất là công ty giặt là, bởi ở đó có những anh, em và vị giám đốc sống rất tình người.
Có một kỷ niệm đáng nhớ, tôi đã suýt bị đâm chết bởi lưỡi dao oan nghiệt. Lý do của câu chuyện nhạt nhẽo và vô nghĩa đến khó tin, nó biểu hiện ra chuẩn mực đạo đức xã hội đã tụt dốc kinh hoàng. Con người ta không còn lòng bao dung, vị tha như xưa nữa. Cá nhân tôi thời đó là một điển hình. Tôi gây sự với một đồng nghiệp chỉ vì họ đã lấy chiếc mũ bảo hiểm của tôi mà không xin phép. Lời qua tiếng lại chúng tôi đã nhục mạ thậm tệ lẫn nhau.
Tối đó người chú của đồng nghiệp đến tìm tôi để nói chuyện. Chú ấy là lái xe cho công ty, bình thường tôi và chú rất thân thiết. Tối ấy chú rất khác lạ, tôi bất ngờ bị chú ấy đâm con dao nhọn vào bụng, nhưng rất may có một đồng nghiệp khác đã kịp đẩy tôi ra nên chỉ bị thương nhẹ. Vị giám đốc công ty phải ra mặt để hoà giải. Ngay sau đó tôi đã xin lỗi chú và chúng tôi đã trở lại bình thường.
Tôi thấy rất hối hận vì những lời nói xúc phạm, thiếu suy nghĩ chỉ vì tức giận của mình mà đẩy chú ấy đến hành vi như vậy. Bình thường chú ấy sống rất tốt, suýt nữa thì tôi đã biến chú ấy thành kẻ sát nhân.
[caption id="attachment_359895" align="aligncenter" width="702"] Thích nhậu nhẹt và say xỉn, tôi hưởng thụ cuộc sống chẳng lo nghĩ đến ngày mai. Trong ảnh, anh Thái là người ở giữa, người đội mũ.[/caption]
Chú ấy và vị giám đốc đã từng là ân nhân của tôi. Một lần đi nhậu tôi đã say mềm, lơ mơ về đến cổng nhà thì không biết gì nữa. Tôi bị cảm và được nghe kể lại: Sau khi bạn dìu lên giường tôi đã nôn mửa rất khủng khiếp. Tôi nằm ngửa và nôn thẳng vào mặt mình như một vòi rồng, mọi người rất hoảng sợ, lúc ấy tôi có thể chết ngạt. Không ai dám động vào tôi, chỉ có chú và anh giám đốc đã không vì ngại bẩn và mùi hôi bốc lên mà lau chùi, thay quần áo cho tôi sạch sẽ. Chú còn cho tôi uống nước đường để tôi có thể tỉnh lại.
Một cuốn sách thay đổi cuộc đời
Rồi chuỗi ngày lầm lạc ấy cũng kết thúc, tôi may mắn hơn nhiều thanh niên khác vì đã tìm được con đường ý nghĩa nhân sinh của đời mình. Khoảng cuối tháng 7 năm 2015 chị họ tôi bay từ Đài Loan về để chăm sóc bố chị ấy đang điều trị tại bệnh viện Bạch Mai. Chị có tặng tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và dặn rằng cố gắng đọc càng nhiều càng tốt, cuốn sách này rất trân quý, rất hay.
[caption id="attachment_359897" align="aligncenter" width="1280"] Tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân liên tục để có thể ức chế được ma tính của mình.[/caption]
Tôi mang về và đọc cuốn sách ấy, đọc một cách say mê, tinh thần tôi được thăng hoa bởi pháp lý uyên thâm trong từng câu chữ. Tôi xúc động mãnh liệt và vô cùng kính ngưỡng tác giả của cuốn sách, thầm thốt lên đây chính là con đường tôi cần bước đi, cuối cùng tôi đã tìm thấy.
Kể từ ngày đó mọi thứ đã thay đổi. Tôi tu sửa chính mình bắt đầu từ việc không chơi bời em út, không rượu bia, không nói tục chửi thề, không đánh nhau... Từng bước một tôi cai dần những thứ đó. Ăn mặc chỉnh tề giản dị, không tóc đỏ tóc vàng như xưa nữa. Tôi đối đãi với công việc một cách nghiêm túc, không làm đối phó, dối trá qua loa như trước, bởi Sư Phụ của tôi đã dạy cần phải sống thật tốt, phải có trách nhiệm với công việc mình làm.
[caption id="attachment_359900" align="aligncenter" width="1280"] Tôi nghiêm túc thay đổi mình, bắt đầu từ cách ăn mặc giản dị và chững chạc hơn.[/caption]
Trở thành người tốt
Để đủ lý trí vượt qua được những thói hư tật xấu, những cám dỗ đời thường tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân liên tục và hàng ngày. Qua đọc sách tôi hiểu ra nhân quả báo ứng là như thế nào? Làm việc ác xấu thì sẽ nhận quả báo gì? Làm điều thiện thì sẽ được nhận phúc báo gì? Thế nào là tu luyện chân chính?
Càng đọc tôi càng hiểu ra vì sao xã hội ngày nay lại có nhiều chuyện khiến người ta đau đầu, bất hoà, xung khắc lẫn nhau. Mâu thuẫn xảy ra từ trong gia đình, giữa những người thân thích. Những điều người ta cho là tốt chưa chắc đã còn đúng nữa. Bởi vì tiêu chuẩn đạo đức đã thay đổi, đã khác nhiều so với những thập niên trước, không thực sự vô ngã, vô tư. Giá trị Chân - Thiện - Nhẫn của Pháp Luân Công như dòng nước thuần khiết tịnh hoá tâm và thân người tu Đại Pháp, giúp tôi nâng cao tiêu chuẩn đạo đức và giữ gìn phẩm hạnh của chính mình.
[caption id="attachment_359903" align="aligncenter" width="1280"] Tĩnh tại trong bài công Pháp số năm của Pháp Luân Công. Không gian xung quanh anh thuần tịnh, bừng sáng lấp lánh như tâm hồn của anh vậy.[/caption] [caption id="attachment_359905" align="aligncenter" width="1280"] Tâm hồn anh thăng hoa cùng Chân Thiện Nhẫn, tịnh khôi và từ bi.[/caption]
Tâm tính người chân tu Pháp Luân Đại Pháp luôn thường hằng đề cao nên họ rất tốt. Tôi ra điểm luyện công và cảm nhận ngay một trường hoà ái từ bi từ họ, tôi được tận tình giúp đỡ như người thân đi lâu ngày trở lại. Qua một thời gian thân thể tôi tràn đầy năng lượng, không bị cảm cúm khi trái nắng trở trời, khỏi đau dạ dày, khỏi đau lưng.
Giúp mẹ bước vào tu luyện Đại Pháp
Mẹ tôi quanh năm vất vả nay ốm mai đau. Một ngày mẹ gọi tôi về đưa mẹ đi viện. Nhà tôi cũng không dư dả, kinh tế khó khăn nên việc đi viện trở thành gánh nặng. Tôi nghĩ sao không thể giúp mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một Pháp tốt như thế này. Tôi đã thấy nhiều cô bác lớn tuổi ở các điểm luyện công chia sẻ câu chuyện của họ về sự thần kỳ và lợi ích sức khoẻ có được nhờ chân tu Đại Pháp.
Tôi đã hướng dẫn cho mẹ đọc sách và luyện công, lúc đầu mẹ vì tin tôi mà học theo, nhưng rồi bản thân mẹ cũng trực tiếp được trải nghiệm sự thay đổi kỳ diệu từ sức khoẻ đến tinh thần. Mẹ vì kém ăn, kém ngủ, vất vả đồng áng mà từ đó sinh ra nhiều bệnh tật, mẹ nói: “Trước đây mỗi ngày mẹ chỉ ăn được một hai bát, người rất mệt lại mất ngủ. Giờ mỗi bữa ăn được ba bát cơm, thấy người khoẻ ra làm không bị mệt nữa, ngủ cũng tốt rồi”. Mẹ đã khoẻ mạnh nên tôi cũng yên tâm đi làm xa.
Bố cũng cần biết Pháp Luân Công là tốt
Lúc đầu bố không hiểu Pháp Luân Công là gì nên không cho mẹ tu luyện, dù thấy mẹ từ khi tu luyện đã khoẻ mạnh hơn nhiều. Trước đây bố hay đánh mắng mẹ con tôi, tôi oán hận và đổ lỗi cho ông nên thường cãi lại. Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân tôi đã minh bạch sự kết nối nhân duyên trong một đời người. Mỗi khi xảy ra mâu thuẫn với bố, tôi không còn cãi lại ông nữa. Tôi thấy thương ông hơn và không còn oán hận như xưa.
Qua thời gian cùng sự dung nhẫn của một đệ tử Đại Pháp tôi và mẹ đã dần dần giúp bố hiểu được Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp và tu luyện Đại Pháp là hợp pháp ở Việt Nam. Ông cũng đã thay đổi rất nhiều.
[caption id="attachment_359914" align="aligncenter" width="700"] Cường quốc mạnh nhất thế giới, cũng đã trao rất nhiều giải thưởng cho Pháp Luân Công, họ vinh danh ngày 13-5 hàng năm là ngày Pháp Luân Đại Pháp. Trong ảnh, buổi luyện công tập thể của các học viên Pháp Luân Công nhân ngày Đại Pháp Hồng truyền 13-5 tại New York Mỹ.[/caption]
Qua bài viết này, tôi muốn nói với bố rằng: “Hiện nay Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền trên toàn thế giới, là môn khí công có sức lan toả mạnh mẽ và được yêu chuộng trên toàn cầu. Mặc dù bị đàn áp tại Trung Quốc nhưng điều ấy không ngăn cản được số người đủ sắc tộc, mầu da, lứa tuổi, hàng ngày bước vào tìm hiểu và tu luyện Đại Pháp. Bởi vì giá trị Chân Thiện Nhẫn chính là cốt lõi của nhân cách con người, bất cứ quốc gia nào cũng cần giá trị ấy”.
Gieo hạt giống thiện lương
Tôi muốn nhiều người hơn nữa biết đến Chân - Thiện - Nhẫn là tốt, nên tôi mở điểm luyện công gần nơi tôi trọ để ai có duyên sẽ đón được chân Pháp. Gieo hạt giống thiện lương sẽ nảy lên mầm cây phúc đức, tôi nguyện làm thật nhiều việc thiện để giúp đời giúp người, bởi tôi đã hiểu được đó là một cảnh giới trong chữ Thiện của Chân -Thiện - Nhẫn.
Tu Thiện sẽ xuất tâm đại từ đại bi, sẽ luôn giữ được hoà ái trong tâm. Không oán không hận, cũng là một cảnh giới của Nhẫn. Ở cảnh giới này sẽ không vì một sự việc mà tranh mà đấu gây ra đánh lộn cãi vã. Chân chính thực thi mọi công việc dựa vào Chân -Thiện - Nhẫn kết quả sẽ thực sự rất khác biệt.
[caption id="attachment_359909" align="aligncenter" width="1280"] Tôi đã tìm thấy điều trân quý vĩ đại nhất cuộc đời mình. Tôi xin tặng lại những người hữu duyên.[/caption]
Có vô cùng nhiều cảnh giới và lớp lớp nội hàm trong Chân - Thiện - Nhẫn, tôi luôn cố gắng trừ bỏ ma tính của mình để có thể trở thành người tốt và tốt hơn nữa.
Qua bài viết này tôi muốn truyền tải đến các bạn trẻ vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và giá trị Chân -Thiện - Nhẫn. Tu luyện không nhất định dành cho người lớn tuổi. Tôi biết xung quanh tôi có nhiều bạn trẻ đang hàng ngày thực hành theo Chân - Thiện - Nhẫn, tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi có niềm vui thực sự vĩnh hằng, bởi vì chúng tôi biết mình cần phải làm gì và sống như thế nào trước khổ nạn buộc phải tự bước qua. Tâm không đau khổ, dằn vặt, oán trách hay né tránh như hầu hết những người trẻ hiện nay đang mắc phải.
Tôi hy vọng rằng qua câu chuyện này của tôi sẽ giúp được ai đó tìm lại niềm vui sống cũng như ý nghĩa cuộc đời, đôi khi sự bất hạnh ấy là người thân mang lại. Đọc Chuyển Pháp Luân bạn sẽ minh bạch ra tất cả.
(Toàn bộ ảnh trong bài do tác giả cung cấp)
Thái Nguyên ngày 12 tháng 11 năm 2017
Hoàng Văn Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét