Trưa rọi, vườn long lanh nắng,
Rợp vòm lá trổ xanh tươi.
Bao cành cao vươn sức sống,
Mấy cành la, kiệt khô rồi.
Sao cành la khô sức sống?
Tưởng cành la nhựa xuống nhiều.
Tưởng cành cao bao khó nhọc,
Nhựa nghèo, gió táp, nắng thiêu.
Đời lá chịu mưa, chịu nắng
Lẽ thường giản dị thế thôi.
Chẳng còn che mưa, chắn nắng,
Lẽ gì mà sống ở đời.
Lương Bảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét